Khổ sở vì chồng thiếu nỗ lực
Anh Quân, chồng sắp cưới của chị, được bạn bè khen là hiền lành và tốt tính. Chị cảm thấy anh khác xa người yêu trước và tin rằng anh sẽ là một người đàn ông của gia đình. Tuy nhiên, mẹ chị phản đối vì cho rằng anh hiền quá, không có khả năng làm gì. Dù gia đình ngăn cản, chị vẫn quyết định kết hôn với anh. Trong thời gian yêu nhau, chị chỉ biết anh làm nhân viên bán máy tính, nhưng khi cưới, chị mới biết anh chỉ là văn thư với mức lương gần 4 triệu/tháng, khiến chị khá bất ngờ vì anh đã tốt nghiệp đại học Kinh tế và có hơn chục năm kinh nghiệm.
Nhỏ nhẹ tâm sự, anh chia sẻ rằng trước đây từng làm phòng kinh doanh nhưng thấy không phù hợp, nên chuyển sang làm hành chính. Khi chị hỏi về lương, anh cho biết công việc không thay đổi thì lương cũng vậy. Chị gợi ý anh nên tìm công ty khác, nhưng anh từ chối vì đã quen việc và ngại thay đổi. Hàng tháng, anh giữ lại tiền xăng xe, điện thoại và ăn trưa, chỉ đưa cho vợ khoảng 2 triệu. Nếu có đám cưới hay muốn gửi tiền về quê, anh sẽ đưa cho chị ít hơn hoặc không đưa gì. Mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều từ lương của chị. Dù anh không kiếm được nhiều, nhưng anh chăm chỉ giúp vợ và họ vẫn sống ổn với 10 triệu lương hàng tháng.
Khó khăn bắt đầu khi chị sinh bé Tôm và trở lại làm việc sau 6 tháng nghỉ thai sản. Do ông bà nội sức yếu và ông bà ngoại bận buôn bán, anh chị phải thuê người giúp việc. Tuy nhiên, việc tìm người phù hợp rất khó khăn; có người thì không làm việc được, có người lại đòi tăng lương hoặc tự ý nghỉ việc. Trong khi bé Tôm ốm mà chị không thể xin nghỉ, anh thì đã nghỉ nhiều lần bị sếp nhắc nhở. Cuối cùng, anh quyết định nghỉ việc ở nhà trông con, vì lương anh thấp hơn tiền thuê người giúp việc. Chị đồng ý với quyết định này.
Sau 3 tháng nghỉ việc, bé Tôm tròn 1 tuổi, chị thúc giục anh gửi con đi học để anh trở lại làm việc. Anh thương con nhỏ, nên chần chừ. Khi con 15, 18 tháng, anh vẫn không muốn đi làm, mặc cho chị lo lắng về việc tìm việc sau này. Chị tìm trường cho con, hỏi bạn bè và thúc giục anh ứng tuyển, nhưng anh vẫn bình thản, không tỏ ra sốt ruột. Anh nói đã gửi đơn nhưng không có gì trong email. Khi được giới thiệu vài chỗ, anh chê bai và chỉ làm được một thời gian rồi lại nghỉ, khiến chị cảm thấy chán nản.
Một số người cho rằng "Ở nhà mãi sẽ chán và tự đi làm", nhưng chị không biết chồng sẽ chán bao lâu. Gần một năm con đi học, chồng vẫn dửng dưng, không chủ động tìm việc, khiến chị ngao ngán vì anh chỉ ăn bám. Chị lo lắng vì thu nhập chỉ đủ sống, không có khoản tiết kiệm nào, và mỗi khi cần tiền lại phải vay mượn. Chị cảm thấy bức xúc vì chồng đáng lẽ phải là trụ cột gia đình nhưng lại ở nhà không làm gì. Dù đã khuyên nhủ nhiều lần nhưng không hiệu quả, chị tự trách mình vì đã chọn chồng hiền lành, bỏ qua lời mẹ đã cảnh báo.



Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/dau-dau-vi-chong-an-phan-20150809075038494.chn